(Sưu Tầm)
Tại Phi Châu trong một Hội Thánh ở làng quê nọ, mỗi Chúa nhật đầu tháng các tín hữu có thói quen dâng một phần mười cho Chúa bằng những thổ sản của mình để cung lương cho Mục sư và chi phí điều hành công việc Chúa. Các tín hữu sau khi dự lễ thờ phượng xong, tề tựu ngoài sân trước tư thất Mục sư, người đem dâng một phần mười bằng dừa, người dâng bằng khoai, bằng chuối, bằng lúa, bằng gạo, bằng cá khô v.v… Mỗi người đặt của dâng vào giữa sân chất thành đống rồi dâng lên những lời ca cảm tạ, ngợi khen vui vẻ. Họ vừa hát, vừa vỗ tay, vừa nhảy múa với tấm lòng tận hiến cho Chúa và công việc Ngài.
Có một thanh niên nọ nghèo, nhưng rất yêu mến Chúa, thấy các tín hữu dâng hiến cho Chúa bằng thổ sản do tay mình làm ra, anh thầm nghĩ đến ơn cứu chuộc của Chúa đối với đời sống của anh thật không thể lấy gì đền đáp cho đủ. Đang khi các tín hữu ca hát nhảy múa chung quanh của dâng, thình lình anh bước ra, nhảy vào ngồi giữa đống thổ sản, tuyên bố: “Tôi không có chi khác quý hơn thân thể của tôi, tôi xin dâng thân thể nầy và cả cuộc đời của tôi làm của lễ sống và thánh cho Chúa. Nguyện Ngài dùng đời tôi làm hữu ích cho công việc Ngài”.
Rồi anh cất tiếng hát trong cảm động, nước mắt ràng rụa: “Tôi nguyện dâng tất sanh, Chúa hãy nhậm lời. Giê-su thân ái ôi, quyết dâng trọn đời. Muôn sự dâng ở bàn thờ, xin toàn dâng Chúa bây giờ. Huyết Chúa mua thân hồn nầy, nguyền đầu phục Ngài”. (NVB).
“Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em”(Rô-ma 12:1).